Lệ Tử Mặc liếc nhìn nàng ta: “Ồ?” 

Có thể nói chuyện trực tiếp với hắn, ánh mắt Ấn Diêu Phong sáng hết cả lên: “Diêu Phong sẵn lòng dẫn theo một ngàn sáu trăm ba mươi mốt người của toàn Diêu Phong trại gia nhập thành Phá Vực.. 

Nàng ta còn chưa nói hết câu thì Lệ Tử Mặc đã ngắt lời nàng ta. 

“Ngươi có thể không sẵn lòng” 

Khi Ấn Diêu Phong còn đang ngơ ngẩn, hắn lại chậm rãi nói tiếp: “Bổn Đế quân có thể diệt trại 

Ba huynh muội nhà họ ấn đồng thời hít sâu một hơi. 

Ưng khịt mũi coi thường. Thủ hạ bại tướng lại còn nói sẵn lòng dẫn người quy thuận, chẳng qua là hành động thức thời để bảo toàn mạng sống của mình thôi, sao có thể coi như là công lao? 

Người phụ nữ này có phải kẻ ngốc không vậy. 

Ấn Diêu Phong cắn môi: “Đế quân, Diêu Phong còn biết một tin tức khác, gần núi Diêu Phong trại có mỏ vàng!” 

Lúc này, hàng mày Lệ Tử Mặc hơi nhướng lên, cũng có chút hứng thú. 

“Ở đâu?” 

“Cái này vẫn chưa thể xác định, nhưng Đế quân có thể phái cao thủ khai quật mỏ quặng tìm kiếm trước.” Nói tới đây, Diêu Phong nhìn hắn với vẻ mặt mong chờ, tin tức này có thể xem là một công lao chứ? Có được không? 

Mười công, nàng ta nhất định phải lập được mười công, trở thành người phụ nữ của hắn! 

“Thành Phá Vực không có cao thủ như vậy. 

Lệ Tử Mặc khẽ nhíu mày. 

Lúc này Ưng đột nhiên vỗ trán: “Không đúng, chủ nhân, có, có đấy ạ!” 

Lúc này Ưng mới nhớ ra, hai ngày trước có một nhà ba người vào thành Phá Vực, thông qua người gác thành giao cho hắn ta một bức thư, bức thư đó là Tần Phong Hi viết, bên trên thể hiện rằng muốn hắn ta chăm sóc gia đình này, còn nữa, lão đầu Hà Quý là thợ chạm ngọc, con trai Hà Khánh Niên có thể tìm ra mỏ quặng, con dâu Xuân Nương thì có kỹ năng nấu nướng không tồi. 

Hiện giờ Phá Vực đang thiếu người, cũng thiếu người có tay nghề trong các ngành nghề khác nhau, thế nên những người như vậy rất được chào đón vào Phá Vực. Lúc ấy Ưng Vệ cũng rất vui, huống hồ còn là Tần Phong Hi giới thiệu. 

Nhưng vì sắp phải đánh Diêu Phong trại nên hắn ta vẫn chưa có thời gian tới gặp một nhà ba người đó, chỉ sai người giúp họ thu xếp trước, đâu ngờ bây giờ lại có thể dùng đến? 

Nghĩ vậy, hắn ta lại cảm thấy, nếu thật sự có thể tìm được quặng thì công lao này nên ghi cho Tân Phong Hi mới phải! Dù sao thì nếu Hà Khánh Niên thật sự có bản lĩnh này thì không cần Ấn Diêu Phong báo cho tin tức này, hắn ta ắt hẳn vẫn có thể tìm ra mỏ vàng! 

Lệ Tử Mặc nghe hắn ta nói xong liền trầm mặt xuống. 

Không ngờ thư cô gái đó tự tay viết lại không báo cho hắn đầu tiên. 

“Thư đâu?” 

Nghe được giọng điệu hắn không tốt lắm, Ưng muộn màng vỡ lẽ: “Hả? A, a, thư, thư đây” Hắn ta lấy lá thư từ trong ngực áo ra, không chú ý sắc mặt Lệ Tử Mặc hoàn toàn đen kịt xuống. 

Bức thư này cứ thế bị tịch thu, tới cuối cùng Ưng cũng không dám đòi lại. 

“Truyền một nhà ba người kia tới điện Cửu Tiêu 

Ấn Diêu Phong ngơ ngác nhìn Lệ Tử Mặc xoay người rời đi, há hốc miệng, không thể thốt nên lời. Đế quân, nàng ta thì sao? Công lao thì sao? Chẳng phải nên ghi cho nàng ta một công lao sao? 

Tuyết bay phất phơ khắp trời, khó có thể nhìn thấy sắc xanh trước mắt, đất trời ngập tràn màu trắng xóa. Rừng núi hoang vắng, thời tiết này không thích hợp để ăn ngủ ngoài trời, đêm qua vẫn chưa thể tìm được sơn động tránh tuyết, ba người Tần Phong Hi lạnh đến nỗi suýt nữa hóa thành người tuyết. 

“Thời tiết chết tiệt. Chẳng biết tuyết còn rơi đến khi nào nữa. Tần Phong Hi dắt ngựa đi một đoạn coi như nghỉ ngơi, họ đã thúc ngựa đi nửa ngày trời, cũng phải cho ngựa nghỉ ngơi chút. 

Tuyết lớn như vậy đến ngựa cũng không tìm thấy cỏ để ăn, họ đã hai ngày không tìm được đồ ăn hẳn hoi, chỉ dựa vào mấy quả dại để chống đói, với một người thiếu thịt là không vui như Tần Phong Hi thì đây quả thực là một chuyện giày vò. 

“Cô nương, cô nhìn ngọn núi phía trước đi! Trần Thập chỉ về phía trước, vui vẻ thốt lên. 

Tần Phong Hi ngước mắt nhìn, chỉ thấy ngọn núi trước mặt có hình thù kỳ lạ, trông như đầu chim ưng, chiếc mỏ khoằm của chim ưng vừa đúng che khuất con đường, tạo thành một nóc nhà khổng lồ tự nhiên. Nhìn như vậy, con đường dưới mỏ chim ưng có chút âm u, nơi đó không bị tuyết bao phủ. 

Ít nhất một phần của con đường đó được núi che phủ, dừng chân tránh tuyết cũng tốt, họ sắp đông cứng đến nơi rồi. Hơn nữa ở dưới không có tuyết, nói không chừng còn có cỏ cho ngựa ăn. 

“Tốt quá rồi, lên ngựa, đi mau. 

Trần Thập và Tân Nghĩa đều thở phào một hơi, cùng lên ngựa phi băng băng qua chân núi. 

Gần đến nơi họ mới phát hiện “mỏ chim ưng” còn dài hơn so với họ tưởng tượng, nhìn vào thì thấy quả nhiên hai bên đường có chút cỏ, vì chưa bị tuyết phủ nên vẫn còn sắc xanh. 

Đến cả đám Đạp Tuyết cũng thấy hơi kích động. 

Ba người đang định thúc ngựa vào thì đôi mắt sắc bén của Tần Phong Hi phát hiện một hàng dài màu trắng mảnh, nàng lập tức quát lên: “Dừng lại!” 

Cũng may Trần Thập và Tân Nghĩa luôn chấp hành mệnh lệnh của nàng, nghe nàng nói dừng lại, họ lập tức giữ chặt ngựa. 

Ba con ngựa bị ép dừng phát ra tiếng hí vang. 

Phía dưới bóng râm bị che khuất đột nhiên có năm sáu gã đàn ông mặc áo bông da hổ, tay cầm đao to, tên cầm đầu đội mũ lông xám, trước mắt có một vết sẹo do đao cứa, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ. 

“Cũng tinh mắt đấy! Ôi, lại còn là ba tiểu tử tuấn tú trắng trẻo nữa. 

Mấy gã đàn ông phía sau hắn tay đều nở nụ cười xấu xa. 

“Xuống đây chơi với chúng ca ca nào!” 

Tần Phong Hi xoa cằm, từ trên cao nhìn xuống bọn họ: “Cướp đường?” 

Gã đàn ông đó nói: “Ngươi cũng có thể nói như vậy” 

“Vậy thì lời thoại của ngươi không đúng rồi, chẳng phải ngươi nên nói mấy lời như cây này do ta trồng, núi này do ta mở, nếu muốn đi qua đây thì phải để lại lộ phí gì đó sao?” Một gã đàn ông cao gầy bên phía đối phương thốt lên một tiếng: “Đại ca, hai câu này của hắn nghe không tồi, sau này chúng ta nói vậy đi? Cảm thấy hình như rất uy phong” 

Tần Phong Hi vui vẻ xì một tiếng. 

Gã đàn ông được gọi là đại ca nhấc chân đạp tên cao gầy một cái: “Cút sang một bên đi!” 

“Các người muốn cướp cái gì?” Tần Phong Hi lại hỏi: “Bọn ta nghèo lắm.” 

Trần Thập và Tân Nghĩa nén cười, lúc mới ra thì nghèo thật nhưng bây giờ họ không hề nghèo. Chỉ nhìn qua mấy cái túi to cột trên lưng ngựa của họ là biết ngay, cô nương nói mà không chột dạ tí nào. 

Hiện giờ Tần Phong Hi quả thực không nghèo, trên người còn có mấy chục vạn lượng ngân phiếu được đổi từ hai rương vàng lúc trước, còn có hơn chục viên ngọc thạch cực phẩm nữa, đào được cả bao nhiêu dược liệu quý từ Thần Ma cốc, nàng chọn ra những thứ mình cần giữ lại, còn bốn túi to dược liệu đem bán. Sau khi bán xong lại thu được một khoản lớn, sao có thể nghèo cho được. 

Nếu họ thật sự để lũ sơn tặc này cướp thì mấy người này có thể sống no đủ cả năm trời đấy. 

“Nghèo? Coi thường ta không nhận ra bảo mã Đại Uyên sao?” Tên đại ca liếc mắt nhìn nàng, vung vẩy đao to: “Mau xuống ngựa, bớt nói nhảm đi!” 

Tần Phong Hi quay đầu nhìn về phía Trần Thập và Tân Nghĩa: “Gặp phải người có mắt nhìn rồi, chúng ta mau xuống ngựa thôi.” 

Ba người xuống ngựa, ngay lập tức có kẻ muốn tới dắt ngựa của họ, thấy bên trên cột mấy túi to thì tức thì lộ ra vẻ mặt tham lam. 

Trông thế này thì khỏi cần nói cũng biết đây là ba con dê béo! 

Không ngờ ba người bị họ coi là dê béo đột nhiên hành động. 

Người đàn ông muốn tới dắt Đạp Tuyết còn chưa kịp thấy rõ chuyện ra sao thì đã cảm thấy cổ áo bị người ta túm lấy, sau đó hắn ta bay lên, phi thẳng vào đống tuyết, cắm cả đầu xuống, ăn phải một vốc tuyết to. 

Tần Phong Hi phủi phủi tay, lại có một gã đàn ông đi về phía nàng, nàng nhấc chân lên đạp. 

Gã đàn ông đó cũng bay ra ngoài, lao vào một rãnh tuyết bên ngoài. 

“Quả nhiên là công lực tăng lên, tăng nhanh thế này thì buồn quá” Nàng lắc đầu than thở. Quả nhiên huyết chứ bản mệnh lần trước là phúc trong họa, sau khi hấp thụ hoàn toàn thạch tủy ngàn năm, công lực của nàng mới tăng lên hết mức. 

Thế nên nàng thật sự chẳng thèm để mấy người này vào mắt. 

Trần Thập và Tân Nghĩa nghe nàng nói xong cũng tỏ vẻ ưu thương, đừng có kích thích người ta như vậy chứ, cô nương! 

Kết quả là hai người bị kích thích ra tay tàn nhẫn với mấy người kia, cho đến khi mấy tên sơn tặc kêu la khóc lóc. Cuối cùng là tên đại ca bắt đầu xin tha: “Ba vị thiếu hiệp xin tha mạng, chúng ta chẳng qua chỉ muốn kiếm miếng ăn, hoa màu đều bị tuyết che phủ, đi săn cũng không được, trong nhà có người già trẻ con nên không còn cách nào khác!” 

Tần Phong Hi dùng ngón tay út ngoáy lỗ tai: “Gào khó nghe chết mất. Qua đây, bổn công tử có chuyện muốn hỏi ngươi.” 

Gã đàn ông đội mũ vội vàng đi tới trước mặt nàng: “Công tử có gì cứ việc hỏi, tiểu nhân nhất định sẽ báo hết những điều mình biết!” 

“Tên ngươi là gì?" 

“Các huynh đệ đều gọi ta là Đồ lão đại... 

"Hȧ?" 

“Không không không, ta nói là ta tên Đồ Trí Dũng” 

“Ngươi là người Đông Thanh?” 

“Đúng đúng, mấy người bọn ta đều là người Đông Thanh 

Tần Phong Hi nhìn thoáng qua phía Tân Nghĩa, hắn ta đưa mấy người đó qua một bên, bảo bọn họ ngồi xổm xuống, thu hết đao của họ lại, đang cầm một cây đao xem. Sau đó lại nhìn qua gan bàn tay của Đồ Trí Dũng: “Sức lực của mấy ngươi không nhỏ, làm bao nhiêu năm rồi? Giết bao nhiêu người rồi?” 

“Công tử, bọn ta thật sự không giết người, cùng lắm chỉ đánh cho họ bỏ chạy..” Đồ Trí Dũng nói với vẻ mặt đau khổ. 

“Cô nương, đao này cũng chưa mài sắc, hắn nói chưa từng giết người, có khả năng là nói thật đấy.” Tân Nghĩa giơ cây đao lên. 

Không mài sắc đạo? 

Nàng có chút bất ngờ, mấy người này thoạt nhìn đều rất hung ác, ra vẻ sơn tặc mà lại chưa từng giết người. 

“Cô, co nương? Ngươi là phụ nữ?” 

Đồ Trí Dũng suýt chút nữa nhảy dựng lên, hắn ta nhìn Tần Phong Hi với vẻ không dám tin, tầm mắt không nhịn được mà liếc xuống dưới. 

Bốp! 

Tần Phong Hi vung tay dùng chút sức đánh vào đầu hắn, đến mức suýt chút nữa hắn ngã ra đất, nào còn dám nhìn nữa. Nhưng hắn thật sự không ngờ công tử có võ công cao cường như thế này lại là một cô gái cải trang thành nam. 

“Nhà các ngươi ở đâu?” 

“Làm gì có nhà, công tử, không, cô nương, bọn ta đều là cô nhi, hồi nhỏ làm ăn mày trong thành, nhưng chẳng kiếm được là bao nên sau này mới nghĩ tới việc đổi nghề.” 

Tần Phong Hi chỉ cảm thấy buồn cười, lại còn đổi nghề nữa, từ ăn mày đổi nghề sang sơn tắc, khó thế mà cũng nghĩ ra. 

eyJpdiI6ImN1c1AxanZLT3FtWm9WZWpOeEJqbFE9PSIsInZhbHVlIjoiWGZcL1wvMHFRckxLYW1lNVwvYUIwWXpvZmdBMXF2ejZZMFMxRSt5dWdlZ29YaVRaZTJET2p1dHR5XC9wbW91cDFCZThcL0lTYXJMWXhQbnRzYWhSUEVoaEhnT1BnQ3ZUNFhjdFAzTDZXZzVDeTJqRlJGU0Q5M05kQkp1MDhraGtxS0ZPQVwvSGZMMXJrcitpNUQ0QUhtMFVSeXZlTmxFeXQ0dkFaS1QxbnFGT1VjeVMwPSIsIm1hYyI6ImYwMWE1MzZlZTNkY2M2YWNiMjg4NWU0MjE1NWM3NmRhOGQ2NjM4ODliM2I0MjAyZjYxMGQ0MjJiNzJhMjNhOTMifQ==
eyJpdiI6IkxscTdtWTJQWEhHWG1XNm1ETHBDakE9PSIsInZhbHVlIjoiNGNLd3NWMjhTOWtKdVJ4WFwvN01mVlNHVnJcLzNtRFNqMWVSYUJhd0RyN0V1UmFLQnQxdXFNMW4xZFhFb1BIYnc0dEpWTloydklvWERlT1IxVlwvVlV3QnNMUEZDaWc5QWFhK2JOdktMVG11V1FWTjYybWcyZEN6bVNuZzR3WFZcL1ZwY1wvQ3grang5U01lRHZsVWpZalllcXQzelwvRGFSK0Y5S2NFVkkrKzRZdTNVY2FwVzUzRFVPUWVWVkdlQUJSNG9uNTFUdVAwZzVldGhWWDA4RUdCeEttbCtBbFZmVERxQnZ6cjYwY1RHXC9PS0xqeHJXNWU5bGlXcUlxdENXcDdFK2t3OFwvRUlcL1wvc3RxTlVtUHlPMFwvM2pIUzJQTGpSXC83bmlKRUhsbE0yUlMwUytkY0t5bGRcL3oyYnBFZ3dFQ0wxMkU3bm9MMnNTQnpYVlY4aGxHUXdMKzQyZUhWenJmVHY0QWhoXC83UzU4eHFma0lJUVRST2VZOHE1SndHRlkwMk5GTk5Gck11aWc2VVBuNndwNm9vNnFzVWlnMWE3MUQ3dWxqZlhZdXRTQUpIbmV1a1k2NUExY0g1OXVNVVFWbldhY05zVG5kQm9kQ2F1NWNRMVMxc1B3aU1KRWprdnE3b1BUTk9zODA1REt4Y2o5TGx3MHgzXC8wVGJaQ1MyVW5qdnZKY2dcL25ReXo0YjFTakJuUWEraGhVWEgyZTZcL0lwdmxtVGhRbDR3TG9EaDJ3VmVRYkk0SDc4eFlrNVZoV0RMcnRKcWVxYUg0UGlXREpBdW11Y2hJaXpmZ3Z5VGQweGZocVwvQkpJZURMcTZ2T3B0NmFFY0JzcUw1WkFxbjRlbit4cUdQSlJ0RSs3RCs4RXRab05DRG1cL1A3c0hCZXpUbHZTaU1xM1lWNkF6cnkzdkFJaW5BbTNjbWRtNGZGNENZRmdUU2dQWVwvUkY1aGVodTd6XC9GOHMxQ2NvYzJnPT0iLCJtYWMiOiJhZDQ0YTA0ODI5ZDVhMjM4YzY1YmEyOTFhZWMzZWQ0OTBlNGQ5YjMxOTk4N2IzMjlhNTNkMzhhMDU2MWU0ZTZhIn0=

Tần Phong Hi đi qua, lúc này mới phát hiện bên kia vách núi đúng là có một cái động được họ đào ra, bên trong dùng tấm ván gỗ trải ra là có thể nằm ngủ được từ sáu đến bảy người, bên trên giường có mấy cái chăn bông nhìn không ra màu gì, ngoài ra tấm ván gỗ còn có cái bàn đơn sơ cùng mấy chiếc ghế dựa, với một số đồ thượng vàng hạ cám, hoa hòe lòe loẹt, đủ loại khác nhau, đều là đồ họ cướp từ người đi đường lúc trước, nhưng cơ bản chẳng có món nào đáng giá.

Ads
';
Advertisement
x