Từ Thần Ma cốc ra tới bên ngoài mất thời gian mấy ngày, đi từ bên ngoài ra lại mất thêm mấy ngày nữa. Chờ khi họ rốt cuộc cũng bước ra khỏi kết giới khổng lồ thì thời gian rời khỏi Phá Vực đã là hai tháng.
Thu đi đông tới, lúc ra ngoài, bên ngoài bắt đầu có những bông tuyết nhỏ phất phơ.
Họ mất hai ngày để tìm lại Đạp Tuyết và hai con ngựa khác. Đạp Tuyết không hổ là bảo mã Đại Uyên có linh tính, vẫn luôn dẫn theo hai con ngựa kia không tách nhau ra.
Có ngựa, ba người phi như bay khỏi núi, tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Vài ngày sau lại tới căn nhà của Hà lão đầu trước đây họ từng tá túc qua.
Có điều, xem ra Hà Khánh Niên đã dẫn theo vợ Xuân Nương và Hà lão đầu rời khỏi nơi này rồi, cũng không biết họ có tới Phá Vực không.
Hiện giờ ở đây chỉ còn lại căn nhà trống, nhưng rau trong sân lại chưa chết hết, vẫn còn một số ngoan cường tồn tại. Bọn họ liền ở nơi này một đêm. Hôm sau tuyết ngừng rơi mới tiếp tục xuất phát.
Phá Vực, điện Cửu Tiêu.
“Đế quân, có vị Kim lão tiên sinh cầu kiến!”
Ánh mắt Lệ Tử Mặc hơi lóe, chậm rãi nói: “Cho ông ta vào
Kim lão phong trần mệt mỏi nhìn thấy Lệ Tử Mặc lạnh lùng ngồi trên chính vị liền tức giận vô cùng: “Này, Tiểu tử vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc kia, cho ngươi cái này, đón lấy!”
Ông ấy thẳng thừng ném chiếc hộp về phía Lệ Tử Mặc, sau đó xoay người muốn đi.
“Ngăn ông ta lại.
Lệ Tử Mặc vừa dứt lời, Thiên ngay lập tức chắn trước mặt Kim lão.
“Ngươi có ý gì?” Kim lão nhảy dựng lên: “Ta nói cho ngươi biết, ta còn có việc, không có thời gian để dây dưa vớ vẩn với ngươi!”
Nguyệt vội vàng tiến vào: “Kim lão tiền bối bớt giận, ý của chủ tử chúng ta là ngài đi đường vất vả, ngồi xuống ăn điểm tâm uống chút trà nóng trước đã, chờ cơ thể ấm lên rồi đi tiếp.
“Tiểu tử ngươi nói còn nghe được” Kim lão hừ một tiếng, ngồi xuống một bên. Rất nhanh đã có mấy thị nữ bưng điểm tâm thơm ngon và trà nóng tiến vào, đôi mắt ông ấy lập tức sáng lên: “Nhìn có vẻ không tồi”
Nguyệt nói: “Mấy món điểm tâm này đều do Tần Phong Hi dạy nhà bếp làm..
“Hừ.” Hắn ta còn chưa dứt lời thì Kim lão đã hừ một tiếng, tức giận liếc nhìn chiếc hộp vừa ném cho Lệ Tử Mặc: “Các người ăn điểm tâm ngon lành đẹp đẽ mà nàng ấy dạy, ngồi trong điện lớn ấm áp sáng đèn, có từng nghĩ tới chuyện nàng ấy vì lấy món đồ đó mà suýt mất mạng không?”
“Ngươi nói cái gì?”
Lệ Tử Mặc liếc nhìn về phía ông ấy.
“Ta nói, tiểu tử ngươi gặp được nha đầu Phong Hi đúng là phúc của ngươi.” Trong lòng Kim lão rùng mình, mấy tháng không gặp mà khí thế của tiểu tử này càng thêm kinh người! Loáng thoáng mang tướng đế vương, chẳng lẽ, lần trước lão gia hỏa nhà họ Tần xem chiêm tinh đoán ra sao tân để là thật? Chính là tiểu tử này?
“Nói cho rõ ràng, ông tới Thần Ma cốc sao? Phong Hi làm sao?”
“Thì lúc ở Thần Ma cốc, nha đầu Phong Hi nhờ ta giao thứ này cho ngươi.
Ưng nghe tin Kim lão tới cũng vội vàng chạy đến, vừa lúc nghe thấy câu này, họ đều mong chờ và phấn khích nhìn chiếc hộp trong tay Lệ Tử Mặc. Đã quen với việc Tân Phong Hi mang tới món đồ tốt, lần này nàng sẽ gửi tới thứ gì đây?
Lệ Tử Mặc mở tấm da lông kia ra, trước mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng mát lạnh.
Nguyệt kinh ngạc buột miệng thốt ra: “Tam Hàn Thu Giao?”
Không phải hắn ta hiểu biết rộng, mà đây là thứ có bề ngoài quá dễ nhận biết!
Ưng cũng sửng sốt: “Nhưng, chẳng phải Nạp Lan cô nương đi tìm Tam Hàn Thu Giao sao?”
Họ đều quay đầu nhìn Kim lão.
Lệ Tử Mặc nhìn Tam Hàn Thu Giao, đang định vươn tay chạm vào thì Kim lão lập tức hét lớn: “Đừng sờ lung tung! Thứ này cực kỳ âm hàn!”
Động tác của Lệ Tử Mặc khựng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía ông ấy: “Phong Hi đâu?”
“Lúc lão phu ra ngoài có lẽ nàng ấy vẫn ở Thần Ma cốc. Chuyện cụ thể thì ta không rõ lắm, nhưng khi ta gặp nàng ấy thì một thị vệ của nàng ấy trúng Hoa Mây Trùng, đang là lúc trùng tơ xuất thể, nha đầu Phong Hi tốt bụng, vì cứu hắn mà xuất ra huyết chú bản mệnh rồi.
Trong lòng Lệ Tử Mặc lạnh lẽo: “Huyết chú bản mệnh là gì?”
“Ý trên mặt chữ đó, đó là bí pháp độc môn nhà họ Tần, dù sao ngươi cũng chỉ cần biết rằng, sau khi thi triển huyết chú bản mệnh thì việc nàng ấy phải chết là không thể nghi ngờ, nhưng nha đầu Phong Hi tốt số ăn được linh quả chướng khí vô lại nên có thể giữ được một mạng, chỉ là dung nhan trở nên già nua mà thôi”
“Dung nhan trở nên già nua?” Nguyệt và Ưng không nhịn được mà hô lên: “Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là sao, vẫn là nghĩa trên mặt chữ chứ sao! Lão phu đã dạy nàng ấy phương pháp phá giải, chỉ cần năng lực nàng ấy tốt thì việc hồi xuân cũng không khó!”
Lòng Lệ Tử Mặc như có sóng to gió lớn quét qua, vừa rồi hắn suýt chút nữa bỏ lại tất cả mà lao đi, không nghĩ gì khác nữa để đi tìm nàng! Nhưng sau khi Kim lão nói xong câu cuối cùng, hắn ngay lập tức bình tĩnh lại, chậm rãi nói: “Không có ai năng lực cao hơn Tần Phong Hi đâu?
Hắn tin tưởng nàng nhất định sẽ không sao.
Nhưng, dù nàng có trở nên già nua và không khôi phục được dung nhan, nàng vẫn sẽ là của hắn, hắn không quan tâm nàng trở nên như thế nào, không quan tâm.
Kim lão lại không còn gì để nói nữa, bởi vì ông ấy cũng cảm thấy nha đầu Phong Hi chắc chắn sẽ không việc gì.
“Chủ nhân, Tam Hàn Thu Giao này.. Nguyệt cau mày, vẫn nhớ rõ chuyện này, chẳng phải Nạp Lan Mộng Như muốn lấy đi sao? Vì sao Tần Phong Hi lại gửi tới?
“Đúng rồi, còn có một hộp thuốc bột khác, nói là đưa cho thần y ở chỗ các ngươi là ông ta sẽ biết. Đúng là cô nương ở Vấn thiên Sơn cũng đi, nhưng nghe nói cô ta không có bản lĩnh nhổ được Tam Hàn Thu Giao, cho nên vẫn là nha đầu Phong Hi của chúng ta lợi hại. Kim lão cười ha ha, tỏ ra rất tự hào.
Lệ Tử Mặc liếc nhìn ông ấy, nói cứ như là Tần Phong Hi nhà bọn họ không bằng, nghe thế nào cũng cảm thấy khó chịu, không thoái mái.
Nguyệt và Ưng đều sững sờ, Nạp Lan Mộng Như không có bản lĩnh! Nàng ta chẳng phải là thiên tài võ học của Vấn Thiên Sơn sao? Họ không nhịn được mà tiến lên xem Tam Hàn Thu Giao, trong lòng lại nghĩ, nói vậy là, Nạp Lan Mộng Như vẫn không bằng Tần Phong Hi!
“Vì sao nàng ấy không tự mình mang về?” Lệ Tử Mặc đậy nắp lên, đưa đồ cho Nguyệt: “Bảo thần ý cất đi. Dù sao đi nữa thì thuốc dẫn mà hắn cần là nàng lấy được, chỉ như vậy thôi đã rất tốt, tốt lắm rồi. Tốt hơn nhiều so với việc để người ngoài lấy được giúp hắn, không thể phủ nhận, hắn cực kỳ vui mừng.
Thậm chí hắn còn lặng lẽ thở phào, dường như từ trước khi nàng phải tới Thần Ma cốc, đáy lòng hắn đã hy vọng nàng sẽ lấy được Tam Hàn Thu Giao này, chứ không phải người phụ nữ nào khác ngoài nàng giao cho hắn. Chỉ có điều hắn cũng lo cho an nguy của nàng, thế nên mới không nói ra khiến nàng áp lực thôi.
Bây giờ quả nhiên nàng đã lấy được Tam Hàn Thu Giao, Lệ Tử Mặc liền cảm thấy ấm lòng. Nhưng có một điểm, sao nàng lại không quay về? Kim lão nhét điểm tâm vào miệng: “Sao ta biết được?”
Nguyệt và Ưng phát hiện, sau khi Kim lão nói xong câu này, chủ nhân bọn họ cứ mang cái vẻ mặt lạnh lùng người sống chớ lại gần suốt.
Tuy thường ngày hắn cũng rất lạnh lùng, nhưng hình như bây giờ còn loáng thoáng... lửa giận?
Ưng lặng lẽ kéo Nguyệt qua ghé vào một bên tai: “Chủ nhân đang tức giận à?”
Nguyệt đẩy hắn ta ra: “Nói thì cứ nói, dựa gần vào thế nào gì? Đến ngươi cũng có thể nhìn ra thì rõ ràng rồi còn gì”
Vì sao? Chẳng lẽ vì Tần Phong Hi vẫn chưa trở về?
Nguyệt khẽ thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn trời, tỏ vẻ âu sầu rối rắm. Hắn ta thích Tân Phong Hi, cũng có sự cảm kích và bội phục Tần Phong Hi, nhưng về phương diện khác, hắn ta lại cảm thấy sự tồn tại của Tần Phong Hi có lẽ cũng không phải một chuyện tốt với Lệ Tử Mặc hoặc Phá Vực.
Chủ nhân nên là người có được thành tựu lớn lao, không thể đặt hết tâm tư lên một người phụ nữ. Nếu Tần Phong Hi tiếp tục ở bên cạnh chủ nhân, hắn ta thực sự lo rằng sau này chủ nhân sẽ lấy nàng làm trọng trong mọi chuyện, thậm chí chỉ cần một người phụ nữ là nàng.
Thế nên, hắn ta có thể đoán ra có lẽ Tân Phong Hi không hề muốn quay lại, điểm này khiến hắn ta có chút buồn bã, nhưng lại làm hắn ta hơi buông được tảng đá lớn đè nặng trong lòng.
“Nguyệt.
Một tay Lệ Tử Mặc để sau thắt lưng, chậm rãi bước ra, nhìn về hướng Hi thành.
“Chủ nhân.
“Tân Phong Hi gửi Tam Hàn Thu Giao về, ghi cho nàng thêm một công.
Nguyệt và Ưng đều sửng sốt.
Vậy là, Tần Phong Hi không ở đây mà lại tự ghi cho nàng ba công lớn! Chủ nhân là...
Lệ Tử Mặc lại thản nhiên đổi chủ đề: “Ba ngày sau dẫn một ngàn binh mã, bổn Đế quân muốn đích thân đánh hạ Diêu Phong trại”
Diêu Phong trại là một thế lực lớn khác ở hoang nguyên Phá Vực. Ba vị trại chủ của Diêu Phong trại là ba huynh muội, nghe nói trong trại có tám trăm huynh đệ, người nào cũng có võ công giỏi, gan lớn, vung cuốc có thể trồng trọt, cầm đao kiếm có thể giết địch.
Diêu Phong trại này vẫn luôn ngo ngoe rục rịch, nửa tháng trước còn phái người trà trộn vào thành Phá Vực, đi khắp nơi tìm kiếm dụ dỗ phụ nữ tới Diêu Phong trại. Như vậy chẳng khác nào đào góc tường của thành Phá Vực, là muốn mở rộng Diêu Phong trại.
Sao Lệ Tử Mặc có thể để cho bọn họ tiếp tục lộng hành như vậy được.
Ba ngày sau, một ngàn binh mã thành Phá Vực hừng hực khí thế hướng tới Diêu Phong trại, đế quân mặc đồ đen tuyền, bóng hình cưỡi bảo mã Phi Ngân chạy băng băng khiến vô số cô gái si mê.
Người của Diêu Phong trại có võ công tốt và gan lớn, binh lính thành Phá Vực cũng đâu vừa. Hai bên đã có một trận giao chiến đẫm máu trước cửa trại.
Lệ Tử Mặc nhìn bên ngoài cửa Diêu Phong trại tối đen, hàng mày nhíu lại: “Đây là hơn tám trăm người mà các ngươi nói sao?
Trong lòng Ưng cũng hơi lạnh lẽo, rõ ràng vừa nhìn là có thể thấy ngay, ở đây có ít nhất hơn một ngàn người! Hơn nữa, hắn ta không tin Diêu Phong trại lại đổ xô ra như vậy!
“Trình Tại đâu?” Ưng nổi giận.
Trình Tại, một quản sự trước đây từng quản lý tình báo tin tức của họ, vốn dĩ là một tên giang hồ Lệ Tử Mặc cứu ở bên ngoài khi đánh hạ thành Phá Vực lúc trước, vì lanh lợi cơ trí, biết lợi dụng sơ hở nên được Ưng vệ lúc bấy giờ đang thiếu người nghiêm trọng đề cử làm quản sự tình báo.
Hai tháng này họ mới bắt đầu lập ra chức quan, còn đang thảo luận xem Trình Tại có thể làm tướng quân hay không, nhưng bây giờ Trình Đại lại gây ra một sai sót lớn như vậy cho họ!
Một người đàn ông mặc giáp xác thúc ngựa tới đây, cúi đầu khom lưng: “Đế quân, có mạt tướng.”
Vốn dĩ đều xưng là thuộc hạ, bây giờ hắn ta còn chưa thực sự làm tướng quân đâu, vậy mà bắt đầu xưng là mạt tướng rồi.
Ánh mắt Lệ Tử Mặc quét qua, chậm rãi nói: “Bổn Đế quân hỏi ngươi, Diêu Phong trại này rốt cuộc có bao nhiêu người?”
Tròng mắt Trình Tại liên tục xoay chuyển, lập tức nói: “Đế quân, Diêu Phong trại canh chừng nghiêm ngặt, người của mạt tướng rất khó để trà trộn vào lấy được tình báo chuẩn xác, nhưng mạt tướng đã cố gắng lấy được tin tức nhiều nhất cũng có đến tám phần, không, bảy phần chính xác, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, nếu đổi lại là người khác thì nói không chừng đến năm phần cũng không thăm dò được..
Hắn ta còn chưa dứt lời thì một trận sát khí đã ập tới phía hắn. Trình Tại đột nhiên ngẩng đầu, tròng mắt trừng hết cả lên: “Đế quân người không thể giết..”
Phut!
Con ngươi Lệ Tử Mặc lạnh băng đảo qua thi thể Trình Tại, lạnh lùng nói: “Bốn đế quân không cần thuộc hạ gian dối thủ đoạn như vậy, chức vụ tình báo lấy hành quân làm trọng, Trình Tại sai ở chỗ không có năng lực do thám tình hình địch, còn không báo cáo tình hình thực tế! Nói là tám trăm binh, câu từ chuẩn xác, quả là đáng chết!” Hắn dừng lại một chút rồi lại nói: “Trận chiến tới đây cũng thế, thuộc hạ của bổn Đế quân không cần người vô dụng, mang hết bản lĩnh của các ngươi ra đi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất