Lục Bắc chậm rãi nhắm mắt lại, hi vọng ngày mai có thể đến chậm một chút.
Nhìn anh ngủ, Hàn Chỉ Mai gọi Chung Hi ra ngoài.
"May mà con trở về, nếu không thì bác thật sự không biết nên làm gì bây giờ. Điện thoại di động của con vẫn không gọi được, có lẽ Tiểu Bắc cũng lo cho con, con không sao chứ?"
Chung Hi mỉm cười lắc đầu: "Chỉ đến nhà bạn chơi một lát, không có tín hiệu thôi ạ."
Hơn nữa, cô cũng không muốn nói.
Hàn Chỉ Mai nhẹ gật đầu, kéo tay Chung Hi nói rất nhiều, có lẽ là biết bà ta lo lắng không biết cuộc phẫu thuật ngày mai có thành công hay không nên Chung Hi vẫn luôn ở lại đến tận hơn nửa đêm.
Mà lúc này đây, Chu Phóng bị Bạc Lương Thần kéo đến quán bar uống rượu.
Anh ta nhìn đồng hồ mấy lần: "Lương Thần, muộn quá rồi, đi về trước đi."
Nhưng mặc kệ anh ta có nói thế nào, Bạc Lương Thần vẫn bất động.
Chu Phóng bất đắc dĩ, đành phải giở tuyệt chiêu: "Cậu đã ly hôn với Chung Hi, cậu đối xử với cô ấy như vậy cũng là một kiểu quấy rầy. Nói trắng ra, cô ấy có thể kiện cậu."
Choang.
Ly rượu trong tay rơi xuống, phát ra âm thanh rơi vỡ, Bạc Lương Thần liếc mắt lên, trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng.
Ánh mắt kia quả thật khiến Chu Phóng giật nảy mình.
"Tôi chỉ luận việc mà xét thôi, cậu nghĩ một chút mà xem, bây giờ cô ấy không có bạn trai, cho dù có nợ nần thì sao chứ. Nhà họ Lục cũng không chê Chung Hi, cô ấy và Lục Bắc..."
Chu Phóng nói đến đây đã không còn dám nói tiếp.
Nếu như nói tiếp, anh ta chỉ sợ bản thân không còn mạng để nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.
"Lùi một bước mà nói, cậu muốn theo đuổi lại cô ấy, nhưng ở đây uống rượu thì cũng vô dụng thôi." Chu Phóng làm việc cả một ngày, thật sự rất mệt mỏi.
Nếu như Bạc Lương Thần vẫn không chịu để cho anh ta về nhà, anh ta sợ bản thân sẽ phải đột tử ở chỗ này mất.
Nghe lời này của anh ta, thế mà sự lạnh lùng nơi đáy mắt của Bạc Lương Thần lại biến mất.
"Theo đuổi lại sao?"
Người đàn ông nhướn mày, anh có thể cưới được Chung Hi một lần, thì cũng có thể cưới được lần thứ hai.
"Nhưng tôi nhắc nhở cậu, Ôn Nguyễn Nhi đang mang thai con của cậu."
Chu Phóng biết Bạc Lương Thần không phải loại người như vậy, anh sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình.
"Giúp tôi điều tra một chuyện." Bạc Lương Thần cẩn thận nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra sau khi uống rượu với Ôn Nguyễn Nhi vào ngày đó.
Chu Phóng trợn tròn mắt: "Cậu, cậu không nghi ngờ đứa bé kia không phải con của cậu chứ?"
Nếu như Ôn Nguyễn Nhi đội nón xanh cho Bạc Lương Thần, đây sẽ là trò cười lớn nhất ở Vân Thành.
Bạc Lương Thần đẩy mặt bàn, đứng lên: "Trước tiên cứ điều tra thêm đi đã."
Thật sự thì anh có nghi ngờ, nhưng vô duyên vô cớ, nhà họ Ôn sẽ không nói dối chuyện này, bởi vì một khi bị anh điều tra ra, hậu quả cũng không phải sẽ đơn giản như vậy.
Về phần Chung Hi, anh có nhiều thời gian, cứ từ từ thôi.
...
Mười giờ sáng ngày hôm sau.
Y tá đẩy Lục Bắc vào phòng phẫu thuật.
Hàn Chỉ Mai căng thẳng đi qua đi lại trong hành lang, thỉnh thoảng thăm dò nhìn về phía bên trong: "Tiểu Hi, con nói xem, chắc chắn hai vị chuyên gia kia không có vấn đề gì chứ?"
"Bác gái ngồi xuống chờ trước đi, phẫu thuật nhanh nhất cũng đã mất ba tiếng đồng hồ."
Đây là một ước tính cẩn thận.
Có hai cuộc phẫu thuật trước làm nền, nếu như lần này vẫn tiến hành thuận lợi, xem như Lục Bắc cũng gần như khỏi hẳn.
Chung Hi nhìn ánh đèn ngoài phòng phẫu thuật, yên lặng cầu nguyện.
Nhưng, chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất