“Tôi không làm thế!” Chung Hi bật dậy đóng cửa lại: “Anh đừng có nói lung tung, đây là tôi đang tự vệ!”
Cô còn vô thức liếc nhìn ra ngoài cửa mấy lần: “Hơn nữa, anh mau mau bảo vệ sĩ của anh rời khỏi đây đi, nếu không sẽ rút dây động rừng.”
Chẳng lẽ dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng, thanh nhã động lòng người của cô trước giờ đều là giả vờ sao?
Người phụ nữ đứng trước mặt anh thô lỗ thiếu văn minh, cãi nhau không chịu thua kém ai.
Bạc Lương Thần bình tĩnh nhìn cô, nghĩ kỹ thì anh chưa từng hiểu rõ, rốt cuộc thì vợ trước của anh là kiểu phụ nữ như thế nào.
Cảm giác tiếc nuối và hối hận nhỏ nhặt này chui vào trong lòng anh, từ từ xé ra một lỗ hổng.
Đón nhận ánh mắt dò xét nhưng lại không giống như bình thường của anh, Chung Hi nhíu mày lại.
Cô hơi phiền muộn đi tới bên cạnh Hà Hiểu, muốn tự mình kiểm tra tình trạng của cô ta.
“Em định làm gì?”
Bạc Lương Thần bước lên trước ngăn cô lại: “Trước khi không xác định được cô ta đã uống phải cái gì, em không được phép động vào cô ta.”
Chung Hi sửng sốt một chút, hỏi ngược lại: “Thế này là anh đang quan tâm đến sống chết của tôi à?”
Người đàn ông nhíu mày, yết hầu ngưng lại hai giây.
“Mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì thì cũng xin anh buông tay, từ đâu tới thì về chỗ đó đứng đi, tôi không cần loại người như anh quan tâm.” Chung Hi bỏ qua anh, kiểm tra động mạch cổ của Hà Hiểu.
Vẫn tốt, xem như hít thở bình thường.
Tuy rằng mạch đập rất yếu, nhưng không biến mất, hơn nữa màu đỏ ửng khó hiểu trên gương mặt cô ta cũng đã biến mất, bây giờ thoạt nhìn, thứ gì đó trong ly champagne kia chỉ là thuốc mê mà thôi.
Chung Hi đưa tay nhặt mảnh vụn lên, ngửi một cái.
Cô cũng không dám chắc có phải nguyên nhân là vì Hà Hiểu mới dùng một lượng tương đối ít hay không.
Tiếp theo, cô tiến hành lục soát cả căn phòng lần thứ hai, tìm ra được vài chiếc bút ghi âm, nhưng chúng không ở trạng thái ghi âm, cũng không có camera.
Chung Hi cau mày bước đi trong căn phòng, không thể hiểu được lúc Hà Hiểu định gây mê cho mình đã có dự định như thế nào?
Cô còn đang đắm chìm trong việc tự hỏi, chỉ biết vệ sĩ của Bạc Lương Thần đã rời đi, lúc quay người lại, cô thấy anh vẫn còn đang ngồi trên ghế sô pha.
“Anh không đi à?”
Chung Hi luôn cảm thấy dạo gần đây anh giống như thuốc cao da chó vậy, đi đến đâu cũng gặp phải, hơn nữa còn rất khó đối phó.
Bạc Lương Thần vắt chéo đôi chân dài, thản nhiên ừ.
“Tôi sợ em hủy xác xoá dấu vết.”
“Anh nói vớ vẩn gì đấy!” Chung Hi chỉ vào Hà Hiểu đang hôn mê trên mặt đất: “Cô ta chỉ bị ngất xỉu thôi, không bị làm sao cả.”
“Ai biết, nếu như tôi không tới thì tiếp theo em định làm cái gì?” Bạc Lương Thần nói ra một câu lạnh lùng, không mang theo chút hơi ấm nào, nhẹ nhàng nhếch môi.
“Bạc Lương Thần, anh đừng nói xấu tôi.” Chung Hi cắn răng.
Trong lòng lại càng thấy bực bội vì anh.
Bạc Lương Thần thấy cô hơi tức giận, chậm rãi nói: “Tôi ngồi ở đây đợi, đề phòng chuyện bất ngờ, em không cần để ý đến tôi, cứ tiếp tục đi.”
Chung Hi liếc mắt nhìn anh, không thể hiểu nổi suy nghĩ của anh.
Đề phòng chuyện bất ngờ?
Phòng cô giết người diệt khẩu à?
Trong miệng Chung Hi lẩm bẩm một câu chửi tục, đi vào phòng bếp, bắt đầu kiểm tra mấy đĩa đồ ăn.
Bạc Lương Thần cười nhạt, ánh mắt vẫn dõi theo cô, vốn dĩ, anh thực sự không định nhúng tay.
Nhưng mà thấy Chung Hi lại dám lấy tay cầm một miếng thịt, định đưa lên miệng.
Anh lập tức lao tới, một tay túm lấy cổ tay cô, tay kia nắm chặt cằm cô, trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng: “Trong miệng còn không? Nhổ ra!”
Chết tiệt.
Rõ ràng người phụ nữ họ Hà kia là người của Vân Tích, nói không chừng bọn họ còn bỏ thêm gì đó vào mấy món ăn.
Lực trên tay Bạc Lương Thần rất lớn, để lại vết đỏ ngay trên má Chung Hi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất