Nháy mắt, cơ thể Vân Tích cứng đờ, anh ta đành nén giận rời đi.
Sắc mặt Hà Hiểu đang ngồi bên cạnh u ám: “Lý tổng giám, có phải Chung Hi đã nói gì với cô hay không?”
Hà Hiểu nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta không ngờ Chung Hi lại là loại tiểu nhân nói không giữ lời.
Lý San Nhi thấy đã đến bây giờ mà Hà Hiểu vẫn ngốc nghếch, trung thành với Vân Tích như vậy, cô ta bất đắc dĩ nhắc nhở: “Cô đừng hiểu lầm, không phải Chung Hi nói với tôi. Có một số chuyện, mọi người có thể tự cảm nhận được, còn việc cô nghĩ mọi người không nhận ra, chẳng qua chỉ là ảo giác của cô thôi.”
Câu nói này khiến Hà Hiểu chợt sững sốt.
Lý San Nhi đặt dao nĩa xuống rồi dùng khăn lau miệng: “Đều là phụ nữ với nhau, tôi khuyên cô đừng quá ngốc nghếch, loại đàn ông đó có xứng đáng để cô hi sinh hay không?”
Cơ thể Hà Hiểu chợt run nhẹ, cô ta im lặng rất lâu.
Cô ta là người cuối cùng rời khỏi nhà ăn, ngẩn người bước lên lầu. Lúc Hà Hiểu sắp bước vào văn phòng đã bị người khác kéo một cái, giây tiếp theo, cô ta bị ngã xuống đất.
Kế tiếp, đối phương bắt đầu xé quần áo của Hà Hiểu.
Hà Hiểu chỉ hơi giật mình, sau khi hồi phục tinh thần, cô ta thở dài bất đắc dĩ: “Hai ngày nay em không khỏe, không được.”
Nhưng người đàn ông kia giống như bị điên vậy, anh ta phát tiết tất cả bực tức đã kiềm nén lúc ở trong nhà ăn lên người Hà Hiểu.
Đến khi Vân Tích dừng lại, cả căn phòng đều rối loạn. Hà Hiểu gắng gượng ngồi dậy, trên người có rất nhiều vết thương bầm tím.
“Anh thích như vậy sao?” Cô ta rất tủi thân.
Sau đó, vẻ mặt của người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha u ám, tàn nhẫn bóp cằm Hà Hiểu: “Tối nay, cô phải hẹn Chung Hi đến khách sạn, nếu cô không làm được, tôi sẽ tung những video mà tôi quay ra ngoài.”
Hà Hiểu sợ hãi trừng mắt.
“Đừng mà!”
Mấy đoạn viedeo đó sao có thể để lộ ra ngoài được?
Cô ta quỳ gối bò đến gần anh ta: “Thầy đừng kích động, em sẽ hẹn Chung Hi.”
Vân Tích cười lạnh, dùng chân giẫm lên đầu Hà Hiểu, giống như đang đạp một nô lệ: “Vậy mới phải chứ, đồ đê tiện.”
Hà Hiểu gửi tin nhắn cho Chung Hi, nói cô ta muốn thảo luận với cô về cuộc thi thiết kế của quý sau. Tin nhắn vừa gửi đi không bao lâu, Chung Hi đã trả lời một chữ được.
Hà Hiểu chậm rãi nhắm mắt, Chung Hi, tất cả những thứ này đều do cô tự gây ra, ai bảo cô vừa xinh đẹp lại cao quý như vậy. Rõ ràng cả hai đều là con mồi bị Vân Tích nhắm tới, nhưng chỉ có một mình cô tránh thoát.
Vậy thì chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi!
Bảy giờ tối.
Chung Hi dựa vào địa chỉ Hà Hiểu gửi mà đi đến nhà cô ta, cô vừa vào cửa đã ngửi được hương thơm của thức ăn.
Hà Hiểu mặc tạp dề bước ra từ phòng bếp: “Mau ngồi đi, sắp nấu xong rồi.”
Lúc nói cây này, ánh mắt cô ta sáng lấp lánh, rất khác với hình tượng độc lập của Hà Hiểu khi ở công ty.
Trong khoảnh khắc đó, Chung Hi chợt hốt hoảng: “Cô tự nấu ăn?”
“Đúng vậy, chỉ là một số món ăn thường ngày thôi. Cô ngồi chơi đi, tôi còn mời thêm Lưu Viên Viên và Lâm Khải nữa, chắc là bọn họ đang trên đường đến đây.” Hà Hiểu nói xong thì quay lại phòng bếp.
Chung Hi giật mình, cô chợt nhận ra có gì đó sai sai.
Hà Hiểu mỉm cười, rót cho cô một ly champagne: “Tối nay sẽ không uống rượu nữa.”
Chung Hi nhớ Hà Hiểu đã vào làm việc tại MON một thời gian, quan hệ giữa cô ta và các thực tập sinh khác khá lạnh nhạt, sao hôm nay cô ta lại chủ động mời cô và Lưu Viên Viên đến dùng bữa?
Không tự dưng lại ân cần.
Chung Hi nhìn ly champagne mà Hà Hiểu đưa tới rồi mỉm cười: “Tôi muốn vào nhà vệ sinh rửa tay.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất