Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 Bạc Lương Thần bước một bước tới, vẻ lạnh lùng hiện rõ trên gương mặt: "Tôi là..."  

 

 

"Là? Là cái gì?" Chung Hi không nhịn được mà bật cười.  

 

Hai người bọn họ có quan hệ gì chứ.  

 

Anh dựa vào cái gì?  

 

Toàn bộ ánh nắng che phủ cả người Bạc Lương Thần, trên gương mặt lạnh lùng của anh chợt hiện vẻ dịu dàng mà Chung Hi chưa từng thấy, anh chậm chạp mở miệng: "Bởi vì, tôi muốn cạnh tranh với Lục Bắc."  

 

Chung Hi vô thức nhíu mày, lùi về sau nửa bước.  

 

Bạc Lương Thần dọa cô sợ.  

 

"Anh đúng là điên rồi, đến khoa tâm thần mà kiểm tra đầu óc của mình đi."  

 

"Chung Hi, đừng trốn tránh vấn đề của tôi, nếu như tôi và Lục Bắc đồng thời theo đuổi em, em sẽ đồng ý với ai?" Mặc dù tính tình Bạc Lương Thần lạnh lùng, nhưng anh chắc chắn sẽ đạt được thứ mà anh muốn.  

 

Trong lòng đã sinh ra suy nghĩ này, anh nhất định phải đạt được nguyện vọng.  

 

Kiểu cố chấp này viết cả lên con ngươi đen sẫm của anh.    

 

Chung Hi lạnh lùng đánh giá anh, đối diện với ánh mắt chăm chú nhìn cô chằm chằm của anh, sự phản kháng trong lòng cô dần gia tăng, từng chút từng chút một cắn nuốt linh hồn của cô.  

 

Cô cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra mà cười lạnh nói: "Đương nhiên đồng ý với Lục Bắc, con thỏ còn chẳng ăn cỏ gần hang, huống chi là một kẻ bỉ ổi đã vượt quá giới hạn trong hôn nhân."  

 

"Tôi không hề."  

 

Anh lạnh giọng phủ nhận.  

 

Nụ cười Chung Hi lại càng sâu hơn: "Bạc Tổng, tôi nhắc nhở anh một chút, ngày hài cốt cha tôi chưa lạnh, là anh dẫn Ôn Nguyễn Nhi đến phá rối buổi tang lễ. Lúc ấy, hai người đã ngọt ngào như vậy, anh nói cho tôi nghe xem, như vậy đã vượt quá giới hạn trong hôn nhân hay chưa?"  

 

"..." Ấn đường Bạc Lương Thần khẽ giật một cái.  

 

Anh mấy mấp miệng, như vẫn muốn nói cái gì, nhưng một hộ sĩ đã chạy từ xa đến.  

 

"Bạc tiên sinh, không xong rồi, Ôn tiểu thư ngất xỉu trong lúc đang khám thai."  

 

Ngay lập tức, vẻ mặt Chung Hi khôi phục như thường, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua gương mặt Bạc Lương Thần, rời đi không chút lưu luyến.  

 

Bạc Lương Thần chỉ cảm thấy cơn tức giận dồn nén trong lồng ngực anh càng căng thẳng hơn, nhưng anh không thể không cất bước đi về phía khoa sản.  

 

Hai người, hai phương hướng, đi thăm những người khác nhau.    

 

Bạc Lương Thần không biết, Chung Hi lên cầu thang tầng hai, lại đi xuống từ một bên khác, hỏi vị trí khoa sản rồi cũng đi qua theo.  

 

Cô phải nắm được lợi thế thì mới có thể cò kè mặc cả với Bạc Lương Thần.  

 

Bên khoa sản đưa ra báo cáo giống như dự đoán lúc đầu của bác sĩ, quả thật đứa bé trong bụng Ôn Nguyễn Nhi phát triển không tốt lắm, hơn nữa...  

 

Bác sĩ nhìn bản báo cáo, uyển chuyển nhắc nhở: "Trong thời gian mang thai, lúc làm chuyện đó cũng phải để ý, cố gắng kiềm chế, không thể tiếp tục như vậy nữa, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi."  

 

Gương mặt Ôn Nguyễn Nhi đỏ lên.  

 

Bạc Lương Thần bên kia lại nhíu mày, sau khi Ôn Nguyễn Nhi mang thai, anh chưa từng chạm vào cô ta.    

 

Thậm chí lúc trước, cũng chỉ có một lần say rượu kia.  

 

Môi mỏng của anh hé mở, đang muốn mở miệng, nhưng tay bị người ta kéo lại.  

 

Ôn Nguyễn Nhi sờ ngón tay của anh, nhỏ giọng nói: "Lương Thần, chúng ta trở về đi."  

 

Cô ta vốn định khiến anh quan tâm mình một chút, ai mà ngờ bác sĩ sẽ nói như vậy. Ngay lập tức, Ôn Nguyễn Nhi hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.  

 

Cô ta sợ những chuyện kia của mình bị bại lộ, vội vàng dắt Bạc Lương Thần đi ra ngoài.  

 

Nhưng bước chân người đàn ông dần chậm lại: "Cô nghe rõ lời bác sĩ vừa mới nói không?"  

 

Sống lưng Ôn Nguyễn Nhi ớn lạnh, cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của anh đang nhìn thẳng vào mình, cô ta sợ anh sẽ nổi giận, bèn vội vàng nhỏ giọng giải thích: "Lương Thần, có đôi khi, tự em lại nghĩ về chuyện đó, cho nên..."  

 

Cô ta càng nói, càng liếc mắt đưa tình.  

 

Cô ta nghĩ Bạc Lương Thần sẽ giống như Tiêu Nghị, không chịu kiểu quyến rũ này của cô ta.  

 

Nhưng không ngờ, Bạc Lương Thần chỉ vì trách nhiệm với cô ta, nếu như không có đứa bé này, anh cũng chẳng thèm nhìn cô ta lấy một chút.  

eyJpdiI6Ik8wZUt5cXRFdDZFYlRBSGdVcjFGWFE9PSIsInZhbHVlIjoiejVKeVlqSmFJOWtUZFNpZVdQbXpTR3N5VUJ5ejh6bjE5RTVvSlR5cUpjTEQ1NVRIMTJFUERaeDVcL0ZOUDZKRUIiLCJtYWMiOiJlYzhmYWY5MjE2MDYyNmQ5MGZkYjBhYjIyMGMxMjEyNmY5M2E2ZmUyNDU1OGU4NjY0M2YxZWRhMjFmOTZlMjE5In0=
eyJpdiI6Im11T0w3OVlYRTFXSUVvZWNIRlplOUE9PSIsInZhbHVlIjoiOUhFdDNKS3FCSWN3VENCY00zcnBnOVZiN2IzbnRvUzRDWktKSUZCNWYzajlQVDh5cEVKa3ZnYWVtaW5URWNWMmZYNlZKRTFDdXJPZk9hQzRrUExIeDg2T2Zic1lLcVFaSnAreUd5bXRUR3NmcFwvV05JdWR6YTI5b2dcLzBoZFdKZUhhdlJEaXlHXC9NRWJDZjc1SDNvdXVXNE83RjUydVhEb29BU3dhc2dBN2JWZG5kc3ZQbnZkdXlPekNcL1ZKbnNFeUZIbXI2R2VtV2J1ZDhHdGxteHRIZjZzT21ycDVJOUVHeHNscVN5TlhENzdEY002elZjVzk4N2NPa1hVQTVDa0Npa1U0bnhBWWVWbERjdzgxYzlUTGJ2bTBkbUduRCtOVitiekVjXC9Ia28wRWRSRldRMFhuXC9Gdzhid3hkVmYybmRlNncycmt3OGg0OTFnMStUQWlyTWpaS0hrT1gxRitEOXdpYU80dm54a3hnR2k3OGpqTDYxWGpNeFZ4R2JIZmNrVlJlaW9zYk5idHFBTjFOUXAxU1MxNGc0blIxTjhid2l4S3I3MUlIN2NHNm1TWE4zQUc5aFNXYW5zYTE1UHdBM1wvcFo2bmJET3c1ZnZ2bWh0VEJnVitnUjNmdkJpbVFSTndvSlFlXC9LM203OD0iLCJtYWMiOiJjMGQ0OTU2ZDZlZDc2ZTEzMWYwN2IyZWNiYmNmNjRiZTA4NDYzMWYwN2JjNWU2YjUwZDYxM2VjMzViMWMzNzJkIn0=

Ads
';
Advertisement