“Bá Chủ sao?”
Thanh âm lười biếng tiếp tục vang lên.
Chẳng có hiện tượng gì xảy ra, một lão nhân đã đột ngột hiện ra trước mắt các Bất Hủ Thần khiến bọn hắn thầm kinh hãi.
Đã nhiều năm như vậy rồi, vị này vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, dù là Bất Hủ Thần cũng không thể phản ứng kịp.
Chỉ thấy lão nhân một thân đồ vải màu nâu sậm, đầu quấn khăn, diện mạo bình phàm nhưng thân thể tráng kiện, khí sắc khoẻ mạnh.
Nhìn qua chẳng khác nào một lão nhân chuyên tập dưỡng sinh, không có dấu hiệu của lực lượng ba động hay khí tức bất thường nào.
“Có thể xưng Bá, lại khiến tất cả các vị tìm đến lão phu, xem ra thế hệ này lại xuất hiện một nhân vật thú vị.” Lão nhân chắp tay phía sau, híp mắt nói:
“Đông Bắc vì sao trêu vào hắn?”
“Chuyện này...” Nội tâm các Bất Hủ Thần hơi trầm xuống, có chút do dự.
“Ở trước mặt lão phu, các vị đừng nghĩ đến chuyện nói dối.” Lão nhân nhàn nhạt mở miệng.
Đám người rùng mình, một vị Tề Địa Thần Chủ đành phải đem mọi chuyện kể lại đầu đuôi.
Không thêm không bớt nửa lời, từ việc Lạc Nam cùng hai vị thê tử đến Xà Cảnh, xung đột cùng Lăng Thiên Các, bị Xà Cảnh Chủ và Cấm Thần vây công...
Cho đến cuối cùng khi ngay cả Cấm Lão cũng xuất hiện, đám Bất Hủ Đông Bắc muốn thừa cơ bỏ đá xuống giếng, cướp đoạt Bất Hủ Thần Vật dẫn đến đắc tội đối phương.
“Hừ!” Nghe xong mọi chuyện, râu tóc lão nhân đều dựng đứng lên.
ẦM!
Một cỗ áp lực đè nặng lên cơ thể tất cả Bất Hủ Thần, khiến bọn hắn cảm giác như đang bị Thái Sơn áp đỉnh.
Đáng sợ ở chỗ, không khí xung quanh vẫn bình yên vô cùng, ngay cả một tia khí tức cũng không có.
Nhưng toàn thân các Bất Hủ Thần đều đổ đầy mồ hôi, xương cốt kêu răng rắc liên hồi.
“Rõ ràng là các ngươi sai, Đông Bắc sai ngay từ đầu...” Lão nhân giận dữ mắng:
“Sai từ Lăng Thiên Các đến Xà Cảnh, trong khi người ta chưa từng có ý muốn gây chuyện.”
“Mà các ngươi lại còn hồ đồ, không ức chế nổi tham niệm để trêu vào kẻ như vậy.”
“Tiền bối bớt giận!” Một mỹ phụ mềm giọng nói:
“Chúng ta chỉ vì muốn giúp Đông Bắc có thêm Bất Hủ Thần Vật, gia tăng nội tình mà thôi, nào phải do tham niệm cá nhân.”
“Còn dám xảo biện!” Lão nhân nhướn mày.
“PHỐC!” Mỹ phụ toàn thân như bị trọng kích, phun ra một ngụm máu tươi.
“Tiền bối xin thứ tội!” Các Bất Hủ Thần vội vàng xin tha thứ.
Trong quá khứ, bọn hắn đã từng liên thủ và bị lão nhân này đánh cho nhừ tử một lần rồi, không dám bất kính với hắn.
“Nếu các ngươi thật sự vì lợi ích chung của Đông Bắc, các ngươi đã sớm ra tay cứu Lăng Thiên Thần Tôn rồi, sao lại nhìn hắn bị tiêu diệt rồi mới nhảy ra ngư ông đắc lợi?” Lão nhân lạnh như băng hỏi.
Cả đám im thin thít, không thể nguỵ biện.
“Nhân vật có thể chiến thắng cả Cấm Lão, quả thật hơi phiền một chút.” Lão nhân vuốt cằm:
“Nhưng lão phu vẫn giải quyết được.”
“Tiền bối, thật ra là có chuyện này.” Hàng chục vị Bất Hủ Thần cùng nuốt nước miếng.
“Chuyện gì nữa?” Lão nhân cảm thấy có điềm không lành.
“Gần nhất, tông môn của Bất Hủ Bá Chủ là Bá Việt Tông vừa có chiến tích...” Cả đám nuốt nước bọt khô khốc, hoảng hốt nói ra:
“Chống lại 20 vị Cấm Thần, 4 vị Cấm Lão đến từ Cấm Khu. Kết quả còn không đến 10 vị giữ mạng trốn được, 3 vị Cấm Lão phải nằm lại.”
“Ngươi vừa nói gì?” Lão nhân lỗ tai lùng bùng, cảm giác mình nghe lầm.
Bầu không khí nhất thời trở nên tĩnh lặng.
Các vị Bất Hủ Thần ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, vẫn là mỹ phụ kia lau vết máu nơi khoé miệng, cúi thấp đầu:
“Chúng ta vừa nói thật, chính vì như vậy mới mạo muội quấy rầy tiền bối ngủ say.”
“Hự!” Lão nhân suýt chút phun ra một ngụm máu, cố gắng nhẫn nhịn.
“Càng đáng nói hơn, Bá Việt Tông không ngã xuống một vị Bất Hủ Thần nào, chỉ tiêu hao vài tôn Cương thi cấp Bất Hủ.” Lại có người bồi thêm.
“PHỐC!” Lão nhân rốt cuộc nhịn không nổi nữa, một ngụm lão huyết phun ra.
Phẹt phẹt phẹt...
Lão phun đầy đầu mười vị Bất Hủ, không ai dám thở mạnh.
“Rắm chó!” Lão nhân thở hổn hển, hai mắt trừng trừng, nộ hống:
“Các ngươi là heo sao? Đặc tội với quái vật khủng bố như vậy?”
Lần này không còn thao túng lực lượng đến mức đăng phong tạo cực nữa.
Một tiếng hống san bằng vạn dặm xung quanh, chấn đến toàn bộ thiên địa Đông Bắc đều run rẩy.
Sắc mặt các vị Bất Hủ Thần tái nhợt.
Vào thời điểm đó, cả Lạc Nam và Loạn Chiến đều trọng thương trong khi bọn hắn có hàng chục người, rất dễ dàng sát nhân đoạt bảo.
Chỉ là ai có thể tưởng tượng, Lạc Nam và Loạn Chiến đều thoát thân, đổi lại là hận thù khó mà cứu vãn.
Với hiểu biết sau khi điều tra về Lạc Nam của bọn hắn, ngày vị Bất Hủ Bá Chủ này quay lại Đông Bắc trả thù sẽ không xa.
Trước đó bọn hắn còn tự tin, dù Lạc Nam lợi hại đến đâu thì mười người bọn họ liên thủ, hắn cũng phải nể mặt ba phần, nhượng bộ lui binh.
Nào ngờ Bá Việt Tông lại đáng sợ đến mức đó, chiến tích dữ dội kia đã đi vào trang sử hào hùng nhất tại Chung Cực Giới.
Cả đám đứng ngồi không yên, đành phải đến đây cầu cứu lão nhân.
Mà lão nhân nghe xong tất cả, chỉ hận không thể một tay đập chết mấy kẻ này.
Lão ngủ say, an hưởng tuổi già cũng không yên với bọn chúng...
“Các ngươi thật sự nghĩ lão phu là thiên hạ vô địch sao? Có thể thắng Bá Việt Tông thanh thế như hồng?” Lão nhân nghiến răng nghiến lợi:
“Nếu lão phu lợi hại đến mức đó, đã sớm san bằng Cấm Khu rồi, còn cố thủ ở đây sao?”
“Chúng ta biết sai thưa tiền bối, nhưng mọi chuyện đã lỡ rồi.” Đám người chỉ có thể thành khẩn nhận lỗi:
“Ngài cũng không thể nhìn họ Lạc kia tính sổ, xoá sạch Bất Hủ Thần ở Đông Bắc chứ?”
Lão nhân sắc mặt khó coi vô cùng, bộ xương già của mình phải gánh kèo này thật sự quá khoai.
Nhưng đúng là không thể nhìn các Bất Hủ Thần ở Đông Bắc bị làm thịt sạch sẽ được.
Bọn họ đã vào thế không thể lùi bước nữa rồi...
“Chuẩn bị lễ vật quý giá, chờ đối phương đến, ta sẽ thử hoà giải!” Lão nhân hít sâu một hơi:
“Nếu không đến mức cuối cùng, không nên liều mạng với nhân vật như vậy.”
“Sao chúng ta không đến Bá Việt Tông thể hiện thành ý?” Một vị cẩn thận hỏi.
“Đông Bắc là sân nhà.” Lão nhân đáp:
“Ở đây lão phu chiếm ưu thế hơn!”
......
Lạc Nam không biết ngoài kia có đủ loại phản ứng với chiến tích của Bá Việt Tông.
Lúc này hắn, Hồ Khinh Vũ và Hà Mộng Tâm đều đang chìm đắm vào quá trình tạo ra Bất Hủ Thần Vật.
Trong Khai Thần Đỉnh, cả Hoặc Thiên Mị Nhãn và Cấm Kỵ Bá Hồn Nhãn đã triệt để hoà tan.
Trong đó Hoặc Thiên Mị Nhãn đã toả ra vô vàn quy tắc, khẩu quyết công pháp, thủ đoạn chiến đấu và cả lực lượng liên quan đến Mị Đạo cấp độ cao nhất trong trời đất.
Mị Đạo này có thể đảo điên cả nam lẫn nữ, tác động đến tâm trí của bất cứ ai mà không phân biệt giới tính hay cấp độ.
Mà trái ngược với đó, từ trong Cấm Kỵ Bá Hồn Nhãn lại là quyền năng của Bá Chủ, Bất Hủ Thần Hồn, Phật – Ma kết hợp, các loại Thần Thông liên quan đến Thời Không.
Dù Hà Mộng Tâm biết chiến lực của Lạc Nam rất khủng, nhưng chưa từng nghĩ đến trong một con mắt với cấp độ Siêu Thần Bảo lại có thể kết hợp giữa nhiều thứ đến như vậy, hơn nữa mỗi thứ đều đạt đến cấp độ cao nhất bên dưới Bất Hủ Thần.
Dựa theo kiến thức của cường giả Thượng Cổ như nàng, Cấm Kỵ Bá Hồn Nhãn này hoàn toàn có tư cách so sánh với những Bất Hủ Thần Vật khác, thứ duy nhất mà nó thiếu chỉ là ý chí của Chung Cực Giới mà thôi.
Vấn đề khó khăn ở đây, chính là làm sao để hai loại mắt tưởng chừng không liên quan gì đến nhau dung hợp, tạo ra Bất Hủ Thần Vật mới, công pháp tương ứng mới.
Nhưng điều này không làm khó được Lạc Nam, chỉ nghe hắn truyền đạt ý niệm:
“Cứ kết hợp chúng nó, nhưng vẫn tạo ra một đôi mắt khác nhau.”
“Mắt của Bá Chủ không cần đến Mị Đạo, mắt của Bá Phi ưu tiên Mị Đạo, đồng thời có thể mượn thủ đoạn từ mắt của Bá Chủ.”
“Ở khoảng cách gần, hai con mắt có thể cộng hưởng, thực lực được cường hoá.”
Hồ Khinh Vũ cảm thấy ý tưởng này rất hay, bởi lẽ Lạc Nam cũng chẳng cần đến cái sự yêu mị dụ nhân làm gì cả, mất đi khí phách của một nam nhân chân chính.
Thứ hắn cần chỉ là ý chí của Hoặc Thiên Mị Nhãn, mượn nó để Cấm Kỵ Bá Hồn Nhãn tiến cấp mà thôi.
“Phu quân, nếu vậy thì công pháp tạo ra chia thành hai quyển, một Đế Quyển và một Hậu Quyển.” Hồ Khinh Vũ nói:
“Đế Quyển chủ tu các quyền năng vốn có của Cấm Kỵ Bá Hồn Nhãn, Hậu Quyển chủ tu Mị Đạo và phụ thuộc vào Đế Quyển.”
“Tốt!” Lạc Nam nhất trí tán thành:
“Hai nàng phụ trách phần Hậu Quyển, Đế Quyển giao cho ta!”
“Công pháp sẵn có của Hoặc Thiên Mị Nhãn là Mị Tình Thiên Quyết.” Hà Mộng Tâm nghiêm túc nói:
“Chúng ta có thể dựa vào nó để tạo ra Hậu Quyển, nhưng Đế Quyển sẽ khó khăn hơn, phải tự sáng tạo từ đầu đến cuối.”
“Tỷ tỷ yên tâm, phu quân rất có kinh nghiệm.” Hồ Khinh Vũ tự tin cười:
“Chàng đã từng thăng cấp hai kiện Bất Hủ Thần Binh rồi.”
“Nếu đã như thế, bắt đầu thôi!” Hà Mộng Tâm không còn ý kiến.
Ý thức của ba người lập tức liên kết với nhau, mà tất cả mọi thứ của Cấm Kỵ Bá Hồn Nhãn và Hoặc Thiên Mị Nhãn bắt đầu dung hợp.
Nói là dung hợp, thực chất là mượn ý chí có sẵn của Hoặc Thiên Mị Nhãn để thăng cấp Cấm Kỵ Bá Hồn Nhãn, nhưng vẫn giữ nguyên Mị Đạo của nó nhằm tạo ra một Bất Hủ Thần Vật toàn năng hơn, không chỉ phụ thuộc vào Mị Đạo.
Để làm được điều này, đòi hỏi ngộ tính, năng lực nghịch thiên và loại Quy tắc bao hàm mọi thứ như Bá Chủ Quy Tắc.
Dù là Bất Hủ Thần có được phương pháp, cũng không tài nào làm được.
Nhưng Lạc Nam thì khác...
Giống Hà Mộng Tâm đã ngầm nhận xét, Cấm Kỵ Bá Hồn Nhãn của hắn có đủ tư cách để so sánh với Bất Hủ Thần Vật, thứ nó thiếu chỉ là ý chí thế giới mà thôi.
Hít sâu một hơi, Lạc Nam trực tiếp ném vào trong Khai Thần Đỉnh 20 vạn mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm.
Một nguồn tài nguyên khổng lồ để tạo ra điều vĩ đại.
KENG!
Hậu viện tông môn vang lên tiếng ngân sắc lẹm.
Một lười liềm vô hình vô ảnh như xẹt ngang thời không, chém thẳng xuống thân ảnh đang ngồi xếp bằng.
Thân ảnh này trực tiếp đứng lên, duỗi ra bàn tay, lưỡi liềm chớp nhoáng đã hoá thành Ảo Ảnh Chuỷ.
Lúc này đây, Ảo Ảnh Chuỷ trong suốt đến mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường, cực kỳ quỷ dị.
Thậm chí ngay cả chủ nhân của nó là Thái Cổ Viện Trưởng, nếu không có sự liên kết linh hồn cũng không thể nhận ra sự tồn tại của nó.
“Không tệ, biến hoá này chính là thứ ta cần!” Thái Cổ Viện Trưởng vui vẻ mỉm cười.
Bằng vào Bách Thế Thư, chiến lực của nàng đã hiếm có đối thủ.
Nhưng Bách Thế Thư quá mức đường đường chính chính, trong một số trường hợp không thể gây bất ngờ cho địch nhân.
Mà Ảo Ảnh Chuỷ chính là thứ để khắc phục nhược điểm đó.
Càng đáng sợ hơn, nó đã kế thừa năng lực của Bất Hủ Thần Vật - Đả Thần Tiên, chính là phá nát mọi loại thể chất, đồng nghĩa xuyên thủng được Thần Thể được xưng là phòng ngự mạnh nhất - Vạn Cổ Bất Hủ Thân.
Đây là năng lực khiến nàng chọn Đả Thần Tiên làm nguyên liệu.
Thái Cổ Viện Trưởng rất muốn thử, liệu Ảo Ảnh Chuỷ của mình có làm được điều đó hay không.
Hiển nhiên Thái Cổ Viện Trưởng cũng là nhân vật sát phạt quyết đoán, không từ thủ đoạn để lấy mạng mục tiêu khi cần thiết.
“Không biết Lạc đạo hữu sao rồi?” Thái Cổ Viện Trưởng lẩm bẩm:
“Ta muốn trả Bất Hủ Quán Đỉnh lại cho hắn.”
Nhẹ nâng tay, Bách Thế Thư xuất hiện, từng trang sách tương ứng một loại Quy tắc khác nhau bắn ra, dung hợp vào hoàn mỹ.
VÙ VÙ VÙ...
Thông qua Bách Thế Quy Tắc, Thái Cổ Viện Trưởng rút Bất Hủ Quán Đỉnh từ trong Ảo Ảnh Chuỷ ra ngoài, bao gồm Bất Hủ Thần Lực, Bất Hủ Quy Tắc và hàng tỷ Bất Hủ Thần Văn.
Cảm nhận được động tĩnh, Vân Tiêu ung dung hạ xuống.
“Vạn Đạo Thần Chủ, đã lâu không gặp!” Thái Cổ Viện Trưởng gật đầu chào hỏi.
“Viện trưởng biết kiếp trước của ta sao?” Vân Tiêu nghiêm mặt.
“Chúng ta đều là tu sĩ cùng thời, năm đó Thời Đại Bất Hủ vừa mở ra chưa được bao lâu, cường giả trong trời đất còn chưa mạnh như bây giờ.” Thái Cổ Viện Trưởng mỉm cười:
“Nhưng dù mọi thứ còn mông muội, Vạn Đạo Thần Chủ vẫn là một trong số ít những nhân vật vang danh bát phương, một tay thống ngự vô số quy tắc, trấn áp thế gian hết thảy địch.”
“Chúng ta từng giao thủ một lần.”
“Giao thủ?” Vân Tiêu hứng thủ hỏi:
“Kết quả thế nào?”
“Khi đó ta đã thua.” Thái Cổ Viện Trưởng nói thật:
“Bách Thế Thư ở trước Vạn Đạo Lưu Ly Bình, Quy Tắc của ta đều bị áp chế.”
“Còn hiện tại thì sao?” Vân Tiêu nở nụ cười.
“Nếu sinh tử chiến, ta sẽ thắng.” Thái Cổ Viện Trưởng ung dung đáp:
“Bởi vì ta đã không chỉ có một mình Bách Thế Thư.”
Lời này Vân Tiêu hiểu, chỉ riêng kiện Bất Hủ Thần Binh vừa thành thì Thái Cổ Viện Trưởng đã có hai kiện.
Không ai biết đối phương còn ẩn giấu kiện nào hay không?
Nhưng mà Vân Tiêu vẫn có sự tự tin của riêng mình.
Thái Cổ Viện Trưởng chỉ biết chiến lực của nàng trong quá khứ, không lường đến giờ đây nàng đã lĩnh ngộ thêm Bá Chủ, Bá Kiếm, Hồng Mông, Hỗn Độn, Uẩn Linh, Phong Cấm, Ngự Tướng, U Minh... những loại quy tắc khủng bố đến từ người bên cạnh.
Lại thêm Ngự Quy Thần Thể với Hoàng Trung Lý có thể phóng đại, cường hoá năng lực của Quy Tắc.
Ngay cả Bất Hủ Thần Vật chuyên chém Quy Tắc như Tiệt Đạo Kiếm cũng trở nên bất lực.
Vân Tiêu tin tưởng một khi mình bạo phát, ai sinh ai tử vẫn khó mà nói trước.
Đương nhiên các nàng đều đã là nữ Bất Hủ Thần, địa vị siêu nhiên, tâm cảnh phẳng lặng sẽ không vì chút hiếu thắng nhằm chứng minh bản thân mà chiến đấu.
“Bọn hắn đã đi rồi sao?” Cảm ứng một phen, Thái Cổ Viện Trưởng nhận ra đồng bọn đã không còn.
“Đều đã về Tây Cực.” Vân Tiêu gật đầu.
“Nếu đã vậy, ta xin trả lại cho Lạc đạo hữu.” Thái Cổ Viện Trưởng đem Bất Hủ Quán Đỉnh chuyển sang.
Vân Tiêu thu vào ống tay áo, chắp tay cáo từ:
“Ân nghĩa của Viện Trưởng và Tây Cực, chúng ta ghi nhớ.”
“Đều là minh hữu, không cần khách khí.” Thái Cổ Viện Trưởng bước ra một chân, rời khỏi Càn Khôn Vạn Phù Trận.
Đang muốn xé không trở về, chợt nhíu mi.
“Đạo hữu chậm đã!” Chỉ thấy một đám Bất Hủ Thần vây lấy xung quanh.
Thình lình chính là Cửu Long Ma Đế, Thiên Mộc Lão Tổ, Huyết Âm Thần Chủ đám người...
“Các vị có việc gì?” Thái Cổ Viện Trưởng không hiểu hỏi.
Các Đông Nam Bất Hủ Thần lên tiếng: “Chúng ta mong được kết minh với Tây Cực.”
Phía sau lớp mặt nạ, khoé môi nở nụ cười mỉa mai...
Với trí tuệ của Thái Cổ Viện Trưởng, làm sao không hiểu mục đích của mấy kẻ này?
Tây Cực là đồng minh với Bá Việt Tông, bọn hắn kết minh với Tây Cực, khác nào leo lên cùng thuyền?
Đến khi đó dù Lạc Nam không thích, nhưng vì giao tình với Tây Cực khả năng cao đành phải mắt nhắm mắt mở.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất